Người nhà thân thiết đâu cần câu nệ tiền bạc
Chuyện là suốt 15 ngày bố chồng nằm liệt giường ở viện là đủ hai tuần chị trông nom ăn uống. Thế nhưng vì câu nói của chồng mà mọi sự nao nức của chị tụt xuống gót chân. Nguyên do do chị tình cờ nghe thấy cha mẹ chồng trách móc chị chưa “chu đáo” nên tấm tức khóc cả đêm.Dâu mới. Không có kinh nghiệm nên chị không hiểu tâm lý bác mẹ chồng. Người dưng nhìn vào ai cũng tấm tắc khen ông có cô con dâu khéo.
“Biết thế biếu luôn ông bà phong bì 2 triệu cho đỡ mất công lại vừa được tiếng” – Chị tấm tức. Tình cảm. Chị đã đau đầu nghiên cứu quà và mất công chạy khắp Hà Nội để mua bán đâu vào đấy. Hành động mà phải quy ra tiền mới là được coi biết đối nhân xử thế.
Chị tối cả mặt vì câu nói của mẹ. Tiếp đãi ăn ngủ ở nhà đâu vào đấy. Nguồn Internet Sau 15 ngày chăm nom bố chồng nằm viện.
Đổ bô không thiếu việc gì. “Cô mày bảo hai đứa con nhà chị vẫn cho là biết đối nhân xử thế thế mà vào thăm cô không biếu nổi mấy đồng. Thế nhưng chị lại bị cha mẹ chồng chê không chu đáo khi không cho ông bà tiền.
Nói chung mọi người ghi nhận sự nồng nhiệt của anh chị nhưng nhận được cuộc điện thoại của mẹ chị mới ngỡ ngàng. Cha mẹ chồng chị chuẩn bị về quê. Sao hai đứa không cho cô mấy trăm làm mẹ tiếng rằng quá”.
Cô con dâu út ở xa chẳng chăm được bố ngày nào nhưng có đến thăm và biếu ông bì thư 1 triệu. Chị chán nản bảo với chồng: “Biết thế vợ chồng mình cứ làm cái bao thơ ngay từ đầu cho vui vẻ.
Cô dâu thứ được khen nức nở trong khi cô con dâu chăm lo từ A tới Z thì bị trách móc. Chị Huyền Phương cũng từng rơi vào tình huống thất vọng như vậy. Chu đáo. Ông bà cũng không thiếu tiền. Nhà cô chú cũng có của ăn của để đâu tới nỗi nghèo khó.
Quê chồng chỉ cách Hà Nội có 40km. Vợ chồng chị rất nhiệt tình đưa đón người thân ra chăm sóc. Thôi trưa hai vợ chồng mình tranh thủ chạy vào viện biếu cô cái phong bì”.
Thứ văn hóa bao thơ ăn sâu tới mức giờ người ta chẳng thể quan tâm tới nhau bằng tấm lòng. Cùng chung tâm sự với chị Như Lan. Ảnh minh họa. Không phải chị quá nghèo hay bần tiện nhưng thấy cái gì cũng mang tiền ra để đo sự quan hoài thật bàng quan.
Hằng ngày chị cũng mua đồ ăn cho người săn sóc. Chị Như Lan đi làm với khuân mặt bơ phờ và đôi mắt sưng mọng. Tính ra tiền quà chị mua cho bác mẹ mang về quê cũng hết hơn 2 triệu chứ không phải ít. Chồng chị bảo: Sao em không biếu tiền cho bác mẹ về quê? ba má đang trách vợ chồng mình đấy!”.
Thế nhưng chị đã nhầm vì mọi người lại đánh giá con người qua cái phong bì. Cô của chị Minh Anh phải ra Hà Nội mổ u nang nên nằm viện mấy ngày. Chị cũng không thích cái kiểu động tí xòe tiền ra trong mọi việc. Lâu dần chị đã quen hơn với kiểu thích bì thư của nhà chồng nhưng nhiều lúc cũng thấy buồn với việc cái gì cũng quy ra tiền như thế.
Vệ sinh. Chị cảm thấy rất chấp thuận với sự chuẩn bị gửi gắm cả tình cảm của mình với những món quà đặc sản ý nghĩa. Mẹ chồng chị cũng bị bệnh nên không thể ở lại viện. Chị nghĩ đơn giản là thể hiện sự quan hoài coi ngó như thế là được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét