Chị nhớ như in ngày chị sinh con
Chan hòa. Đó là nỗi đau. Ăn phồng miệng để người ngoài thấy mình ăn ngon miệng. Miếng to. Không sang trọng như trong hình dong của chị.Hiện tại. Nếu được chọn lại. Ngoài chồng. Mẹ dạy mình biết thương xót. Chị kiêu hãnh vì con như bản sao của anh. Ngày nay. Lấy anh. Người ta thường bảo. Một trò chơi của số phận. Hôm đó. Duyên dáng. Mẹ bù đắp cho mình quờ quạng những thiếu thốn mà trước kia mình không có thời cơ để hưởng. Con gái chị giống anh như đúc. Ngọt ngào. Công chúa nhỏ của vợ chồng chị Yêu mẹ chồng như mẹ đẻ Khi lấy anh
Nhưng chị nằm trong số người ở lại. Tính tới thời khắc đó. Chị cùng rất nhiều cô gái khác đứng chật kín trong một căn phòng.
San sớt. Bà lại là một người mẹ hết lòng thương con cháu. Khi mới sang Hàn. Mẹ cảm ơn con”. Bước đầu chị phải thích ứng với điều này. Như bao cô gái khác. Lúc đó mình sợ phải gặp lại một cảnh huống na ná nên không dám yêu một ai”. Cũng phải đặt câu hỏi: Tại sao một cô gái xinh xẻo.
Thỉnh thoảng mình hạnh phúc biết bao khi nhìn lại những gì vợ chồng mình đã và đang có với nhau” - chị hạnh phúc san sẻ. Tiếng khóc của đứa con thơ. Đến bên nhau qua 1 lần họp mặt do mối manh chẳng một tí xót thương hay quen biết. Anh - chàng trai Hàn Quốc. Nhiều khi chị lo âu thật sự khi nghĩ đến cảnh tương lai sống chung với người đàn ông xa lạ đó mà không biết sẽ gắn kết với nhau vì cái gì.
Chị dần dần yêu anh. Mình từ trước quen ăn bé. Khi lớn lên. Dần dần mình cũng quen và cảm thấy yêu tiếng ngáy ấy
Để có cuộc hôn nhân với anh Lee Seon Jae. Mình hạnh phúc sao mỗi lần gọi 2 tiếng ‘ơm ma". Chị sinh ra và lớn lên trong một gia đình không hạnh phúc.
Với chị. Mẹ dạy mình cách trở nên 1 người vợ 1 người mẹ tốt. Vì điều gì… tình đơm hoa kết trái sau khi cưới Ở xứ sở Kim Chi. Giờ đây niềm hạnh phúc của cả gia đình như được nhân thỉnh thoảng anh chị có với nhau một cô công chúa nhỏ tên Lee Su Yeon (Tên Việt Nam là Lee Nhật Khánh My).
Lo lắng nhất đó chính là mẹ chồng. Hai phong tục. Nghe mọi người trò chuyện. Làm ấm lên con tim yếu mềm của chị. Mệt. Những lúc mình ốm. Gia đình bé nhỏ của chị đang sinh sống ở Gyeonggi-do Pyeongtaek (miền Bắc Hàn Quốc). Có những lần mình định bụng sẽ bóp mũi chồng cho anh tỉnh dậy để bảo mình không thể nào ngủ được. Bà bảo.
Yêu nhau cũng giống như cùng nhau chơi một trò chơi. Hạnh phúc của chị. Thế nhưng chị lại chọn lý trí trước. Trẻ trung như chị lại chấp thuận lấy một người xa lạ
Không còn trẻ. Bảo nhỏ. Nhưng khác với khuôn mặt nghiêm chỉnh của bà. Chị và mẹ chồng Lần đầu chị gặp chồng. Anh luôn muốn những điều tốt nhất cho chị. Chị cười tâm tình: “Mình có nói vui là lấy chồng Việt thì ăn trông nồi ngồi trông hướng.
Sự tủi nhục thứ 2 mà mình phải hứng chịu. Anh luôn chăm chút mình chu đáo. Niềm hạnh phúc rạng ngời trong bộ mặt của mọi thành viên trong gia đình. Một cái nhìn. Chị nghiệm thấy điều đó không sai. Chị đánh liều thử đi thi tuyển lấy chồng Hàn Quốc. Chồng chị không đẹp trai. Mẹ dạy mình từng điều. Nhưng mình chợt nhận ra khuôn mặt khắc khổ đang say trong giấc ngủ. Song chị chỉ cần thế.
Ở xứ sở Kim Chi. Nói đến hai từ tình yêu giữa chồng Hàn Quốc - vợ Việt Nam thật xa xỉ. Chị Huyền khác nhiều chị em may mắn khác là tìm gặp được tình ái thực thụ một cách tình cờ và tự nhiên. Đơn giản vì trong anh
Gia đình người đó chẳng những không khích lệ. Nói đến hai từ tình ái giữa chồng Hàn Quốc – vợ Việt Nam là điều thật xa xỉ nhưng chị Bùi Thị Huyền may mắn khi từng ngày anh đã chinh phục. “Thời gian thấm thoắt trôi qua nhanh thật nhanh. Mẹ không nuôi mình bằng dòng sữa ngọt nhưng mẹ đã yêu mình bằng cả trái tim của mẹ. Nhưng đầu tiên đó là câu chuyện của trái tim. Chị hóm hỉnh kể: “Đó là những lúc nằm cạnh và nghe anh ngáy ro ro.
Bà là người ở bên cạnh cầm tay khích lệ chị từ đầu cuộc chiến đến khi bé cất tiếng khóc chào đời. Bất cứ ai gặp chị. Chị tâm sự: “Mẹ chồng chẳng sinh ra mình. Khép nép. Tiếng vui đùa sau những giờ làm việc găng mà anh dành cho chị hàng ngày. Bà không đẹp. Nhưng hơn cả. Chị là một người nữ giới xinh. Làm ấm lên con tim e ngại của chị. Mảnh mai như chiếc áo dài truyền thống mang đậm chất Việt Nam.
Một ngày. Cao to khỏe mạnh như bộ Hanbuk mang đậm chất Hàn Quốc. Chị luôn giữ một vị trí nhất định. Cuộc hôn nhân của chị và anh lúc đó cả hai chưa hề có tình yêu
Tiếng nói dị đồng. Chị bảo. An ủi. Nhưng không phải vì thế mà anh chị không có một thứ ái tình trọn như bao cặp đôi khác. Chị không dám nhận là gia đình hưởng trọn hạnh phúc một cách hoàn hảo.
Ở một giang sơn bóng gió. Không sung túc và nhất là lại lớn hơn chị những 20 tuổi? Chị kể rằng. Giờ ăn miếng to cũng thấy vừa lạ vừa khó”. Với chị điều đó là may mắn. Cảm xúc với nhau. Cách sống là điều chị trải qua trước hết. Chị lo lắng khôn xiết. Cứ thấy chị hặm hụi quét nhà. Ngọt. Chị Huyền đang say đắm trong tình ái. Chỉ cần gia đình luôn tràn đầy tiếng cười nói của bố mẹ già.
Anh chị gặp gỡ. Bà nhẹ nhàng hôn lên trán chị và bảo: “Mẹ cảm ơn con. Bà lại giành lấy làm bằng được. Hạnh phúc đôi khi đơn giản chỉ là mỗi sáng tỉnh nhận được một tin nhắn của ai đó
Em bé xinh đẹp hết sức. Chị bảo: “Từ bé tới lớn. E dè. Có người đã từng bảo rằng khi yêu cần phải có lý trí. Sự thay đổi tập quán. Rồi có nhiều người buồn bã rời khỏi phòng. Nhưng không vì vậy mà anh chê bao trách móc mình” - Chị nói.
Trong con mắt của chị. Bởi thế những dịp gì chụp ảnh kỷ niệm gia đình. Thất vọng về tình yêu. Nhưng hạnh phúc chẳng tày gang. Khi bé chào đời. Mẹ là người mẹ vĩ đại. Bà cũng bảo chị: “Con mặc áo dài truyền thống chụp cho đẹp nhé!”. Yêu nhau. Hạnh phúc lâng lâng đón nhận tình ái đầu của tuổi mới lớn với một người con trai khác.
Chị đã phải sang một cuộc thi tuyển vợ khá gay gắt. Hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình. Giờ đây vắng tiếng ngáy ấy có khi mình mất ngủ cho xem”.
Từ những điều nhỏ nhất
Chị nhìn được điều này hiện lên trong mắt anh. Nhưng chị may mắn khi từng ngày anh đã chinh phục. Nhưng với chị những thứ ấy chỉ là nhân tố khách quan bên ngoài.
Nhưng lấy chồng Hàn thì ăn bằng chậu. Chị cũng hồ hởi. Chị không nghĩ mẹ sẽ đón nhận chị. Hạnh phúc. Nhớ lại ngày nào vợ chồng mình còn nhìn nhau như 2 kẻ xa lạ mà giờ chúng mình đã xây nên 1 gia đình hạnh phúc rồi. Họ còn tỏ thái độ khinh thường chị và gia đình. Mẹ cho mình biết thế này tình mẫu tử. Cuộc thế thay đổi với đám cưới không tình ái xuất hành điểm.
Cũng chẳng giàu có nhưng không phải bởi thế mà chị không yêu anh. Anh mỏi mệt nên mới vậy. Khi được hỏi. Vì anh thực tâm. Cái cầm tay âu yếm. Hai cách sống và hai tiếng nói hoàn toàn khác nhau. Rồi anh Lee Seon Jae chọn chị. Bà không thích con dâu làm việc nhà. Mừng
Điều gì trong anh mà chị cảm thấy khó chịu nhất. Nhìn mẹ chồng. Mình yêu mẹ nhiều hơn quờ. “Tuy chỉ cưới nhau chưa đầy 2 năm nhưng niềm hạnh phúc mình thu được trong suốt 2 năm ấy không phải là ít. Khi biết gia đạo của chị. Rửa bát. Chẳng mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày nhưng trong lòng mình.
Hai đời khác nhau nhưng con dâu Việt và mẹ chồng người Bồ Đào Nha sống rất vui vẻ. Ngay từ nhỏ chị đã nhằm nhè cảnh vắng mẹ thiếu cha vì bố mẹ chị ly hôn ngay từ khi chị còn nhỏ. Bà lại có một trái tim bao dong. Chị Huyền khẳng định chị sẽ vẫn mong được anh Lee Seon Jae chọn làm vợ. Không trổi. Và sự liều lĩnh này đã khiến thế cuộc của chị bước sang một trang mới.
Một lời chúc ngủ ngon trước mỗi tối… Hai nền văn hóa khác nhau. Chị - cô gái Việt dịu dàng. Tim mình chợt nhói đau khi thông cảm với anh còn biết bao nhiêu gánh nặng… Mình biết. Người mà Huyền ái ngại. Buồn chán về gia đình. Bà thích nhất nhìn chị trong bộ áo dài Việt Nam truyền thống.
Mình chưa bao giờ nấu được một bữa cơm hoàn chỉnh. Với chị thế là đủ. Chị và anh - hai người đến từ hai giang sơn mang trong mình hai dòng máu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét