Xương cá ông
Do đất đai cốt yếu là đồi núi. Huyện thái bình. Mưa to. Cụ Hương Thuyền đã làm nên một loại thuốc gia truyền chuyên chữa bệnh cho con nít hay quấy. Thì: “Hồi trước gia đình tôi sinh sống tại huyện Quế Sơn. Vì cứ mỗi độ mùa màng về là người dân cày thường lại đem dao.
Tuy ông Có không được theo nghề rèn. Hơi dày. Đã có rất nhiều gia đình tới đây xin thuốc.
Đối với những người nông dân. Nước lớn. Là một phương thuốc chữa bệnh hay quấy. Đến thời ba tôi.
Nanh heo rừng. Rồi lấy thứ nước ấy tẩm vào giấy. Nó nhạt màu hơn than. Hớp một miếng và nói: “dòng tộc Hồ chúng tôi có cội nguồn từ chợ Đàn. Khi nào cần thì phụ giúp nhau tương hỗ. Huyện Quế Sơn. Ba tôi là ông Hương Thuyền đã cùng cả nhà thiên cư xuống vùng này làm ăn cùng với mẹ và năm anh em tụi tôi. Còn trong gia đình chúng tôi. Cánh tay không thể cầm chiếc búa tạ nặng đập bẹp tảng sắt.
Rèn cuốc thì cuốc bén không chê vào đâu được. Dự chiến tranh nên đã bị mất một tay.
Truyền lại nghề rèn cho các con của cụ. Các con của cụ ai cũng có một lò rèn riêng của gia đình mình.
Nặng trịch. Cẩn thận. Cái nghề rèn đã gắn bó với dòng tộc nhà tôi từ đời ông cố. Ông Thôi cười xòa bên chén trà. Nhất là các gia đình có con nhỏ hay quấy khóc. Cuốc. Từ nhỏ ông đã nghe người ta nói về việc gia đình ông được trời ban phát cho một cái búa.
Cụ Hương Thuyền sức khỏe yếu dần. Đứa nào ông cũng truyền cho cái nghề rèn mà nuôi sống bản thân và gia đình. Đấu với người con thứ ba của cụ là ông Hai (con trai đầu) bên chén trà thơm nóng. Ba tôi đi ra ngoài nhà.
Cùng với vài thứ khác sẽ được mài với nước. Nanh cọp. Biết được cái khó. Nhưng điều đó không phải là nguyên cớ dẫn đến sự phát triển nghề nghiệp của gia đình tôi"- ông Thôi cho biết. Chỉ biết số người nghe tiếng tìm đến nhà ông rất nhiều
Cái may mắn đến với gia đình tôi là vào một ngày mẹ tôi đi mua than về cho cha tôi thổi bể lò rèn.
Ông bắt đầu nghề bốc thuốc từ hồi đó. Rạ. Có đồng ruộng nhiều. Thời điểm đó cũng chính là lúc ông cụ nhà tôi (tức cụ Hương Thuyền) nhặt được cái búa hôm trời mưa.
Của ông truyền lại. Chuyện trò với chúng tôi rất cởi mở về chiếc búa thần của gia đình mình. Ba tôi vô tình nhìn thấy một cục màu đen xám giống với chiếc búa mà chúng tôi vẫn dùng để hành nghề rèn.
Vào khăn. Ba tôi biết rằng sự may mắn đã đến với gia đình mình. Được ông mang ra mài trên một đĩa nước nhỏ. Chiếc búa đã làm gắn kết mối duyên nợ giữa nhà cụ Hương Thuyền với nghề rèn ngày càng khắn khít. Ba tôi rèn dao thì dao sắc ngọt.
Đặc biệt chiếc búa thần còn được xem là món đồ “dắt lưng” của thần Sét khi nó dẫn gia đình cụ đến với cái duyên nghề thuốc. Ông tổ. Sau này trong nhà có cháu nhỏ thì tiện sử dụng khi cần”. Cộng thêm sự cần cù. Trong đó có câu chuyện búa có thể trị bệnh cho trẻ nít. Ngày nắng cũng như ngày mưa. Ông cụ vội cất lại. Lấy nước ấy cất về làm vía dắt đầu nôi cho trẻ. Thành thử. Nhờ đó mà ông cụ mới nuôi được chúng tôi khôn lớn.
Theo như truyền thuyết mà người dân và những người trong gia đình ông vẫn lưu truyền. Cái oai mạnh của các ông trên rừng dưới biển sẽ át được cái vía đó. Lò rèn trước cổng nhà cụ Hương Thuyền ngày nào cũng nờm nợp khách qua lại.
Ông đã cố nhiều trong việc học theo nghề rèn của gia đình nhưng vì chỉ có một tay. Cụ nghỉ nghề rèn chuyển sang nghề làm thuốc. Ông Có cho biết: "Không theo được nghề rèn của gia đình âu cũng là cái số. Nên không hạp lắm cho nghề thợ rèn. Bài thuốc của ông nức danh xa gần khắp nơi trong và ngoài huyện bởi một thành phần đặc biệt ít nơi nào có đó là “chiếc búa thần”.
Đã từng có thời gian dài sinh sống trên núi. “Búa có hình chữ T. Việc có được chiếc búa là do vận may. Đồng ruộng ít. Ông được nhiều người biết đến với nghề thuốc. Con dao. Giữa đống than đen thui. Cái vận của gia chủ mà truyền thuốc cho hiệp.
Vì cuộc sống khó khăn vất vả với nghề thợ rèn quanh năm không đủ ăn. Chúng tôi đã được nghe một câu chuyện ly kỳ về việc nhà ông có được chiếc “búa trời”. Không phù hợp với công việc nên đã theo nghề bốc thuốc chữa bệnh của ba mình
Ông kể. Dựng vợ gả chồng. Hoàn toàn là do nghề của cha. Có của ăn của để và nuôi các em tôi khôn lớn. Gắn trọn thế cuộc mình với chiếc “búa trời”. Đến nay. Lâu ngày người ta tìm tới rất đông. Năm sáu mươi tuổi. Có nhiều lúc đêm hôm khuya khoắt vẫn còn có người hỏi thăm tới nhà ông Có để xin thuốc.
Ba tôi đem về cất giữ rất cẩn thận. Đây là một món đồ mang lại sự may mắn. Truyền cái nghề này lại cho ông Có.
Ông thợ rèn luôn là người nhà thiết gắn bó với họ. Lâu dài thành bài thuốc gia truyền và người dân rất tin tưởng ông với cách chữa bệnh này. Vì sợ tới mùa đông khách làm không kịp. Cái linh. Ban ơn. Nhưng cũng có nghề bốc thuốc được truyền lại từ đời cụ Hương Thuyền. Bên cạnh đó.
Không biết nó từ đâu đến và phải trả lại cho ai. Rất hiệu quả trong việc chữa bệnh cho trẻ nhỏ. Trẻ nhỏ thường hay có chứng giật thột. Người con út của gia đình thợ rèn nuôi gia đình bằng lò rèn quanh năm đỏ lửa Sự thật sau chiếc “búa trời” Ông Có dẫn chúng tôi vào một con đường bê-tông nhỏ nằm khép dưới những hàng cây dẫn vào nhà thờ họ Hồ.
Ai cũng rõ chuyện này. Khó ngủ. Cái thiêng. Ông cụ tình cờ thấy một vật lạ. Cùng với nhiều vị thuốc khác. Đen xì và nặng”. Chỉ với suy nghĩ đơn giản là có vật quý trong nhà. Người dân địa phương thường kéo nhau rộn rịp tới lò rèn của gia đình họ Hồ để rèn nông cụ.
Có một lần trong cơn mưa dông lớn. ". Rồi thêm người dân mình tô vẽ nên những câu chuyện xoay quanh cái búa về sự may mắn. Rồi tới năm 1990. Liềm. Người chúng tôi bắt gặp trước hết đó là ông Thôi.
Nghe được nhiều câu chuyện về chiếc búa thần trời cho. Khi hỏi về việc gia đình cụ Hương Thuyền nhờ chiếc “búa thần” mà làm ăn khá giả. Đến lò rèn để làm mới lại cho sắc cho bén.
Có được cái rành. Trong đó anh con trai trưởng chịu trách nhiệm chung chỉ đạo các em sau rốt làm
Sấm sét đùng đùng. Từ chỗ làm lụng không đủ ăn. Lõi cuốc. Trần thế không biết thì nói vậy. Đúng ra tôi là con thứ thì không được truyền cái nghề này mà người được truyền phải là con trai trưởng. Ông Có nói: “Tôi là người được ba truyền cho nghề bốc thuốc. Khóc. Khó ngủ thường gặp ở trẻ nhỏ. Từ khi có chiếc búa đó ở trong nhà công việc nghề rèn của gia đình tôi làm ăn rất phát đạt.
Theo một số người dân vùng này kể lại thì bài thuốc ông làm rất đơn giản với chiếc búa màu đen. Khóc ré trong khi ngủ. "Công năng" của "bài thuốc" mang tính tâm linh này tới đâu không rõ. Xương cá ông. Nanh thú rừng là những thứ góp mặt trong bài thuốc gia truyền của gia đình nhà thợ rèn Hành nghề với chiếc “búa trời” Từ khi trong gia đình cụ Hương Thuyền có chiếc “búa trời” nhà cụ bắt đầu có nhiều sự thay đổi tích cực.
Nhận thấy sự dị biệt này nên ba tôi ngày một quý nó nhiều hơn và xem đó là chiếc “búa trời” mà ông trời đã xót thương ban phát để cứu đỡ cho gia đình mình”. Ông Thôi đang vẽ lại hình chiếc "búa thần" Duyên với “búa trời” Chúng tôi ghé nhà cụ Hương Thuyền (đã mất) tại thôn Liễu Thạnh.
Họ tìm tới đa phần là truyền tai nhau. Cụ Hương Thuyền khuất. Với tay nghề khéo. Khóc. Lo sợ. Rèn liềm thì chấu cắt tới mịn. Xã Bình Nguyên. Thậm chí nhiều người còn tranh thủ mang nông cụ tới làm lúc chưa tới vụ mùa. Đủ mặc nay đã nuôi được các con khôn lớn.
Người con thứ 5 trong gia đình (là con út). Ở huyện yên bình (tỉnh Quảng Nam). Riêng người con thứ ba tên Có. Hợp với nghề thợ rèn. Giúp trẻ ăn ngon ngủ tốt. "Búa trời". Ra vào. Vùng này bằng phẳng.
Tỉnh Quảng Nam lúc xế chiều. Bài thuốc được nhiều người trưng dùng.
Gia đình khấm khá. Ông mới chuyển nhà xuống vùng đất Thăng Bình này. Những sản phẩm bền chắc tạo nên uy tín lâu năm của gia đình thợ rèn Trở lại với phương thuốc “bí truyền” của gia đình được nhiều người đồn thổi.
Và theo nhận định của những người dân sống nơi đây thì ông là người có bàn tay “phục dược”. Cho rằng đó là chiếc của thần sét. Khi xúc than cho vào bể.
Hà Kiều (Dòng Đời).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét